TÂM THƯ: CÔ HỌC LÀM MẸ – TỪ CHÍNH CÁC CON HỌC SINH

Nếu có ai hỏi: “Cô có con chưa?”
Cô sẽ mỉm cười và trả lời: “Cô có rất nhiều.”

Là những em bé hai-ba tuổi lần đầu rời vòng tay bố mẹ, đôi mắt rưng rưng nhưng vẫn cố gắng nở nụ cười.
Là những bạn nhỏ năm tuổi thủ thỉ: “Con lớn rồi”, nhưng vẫn vội giấu bàn tay bé xíu vào tay cô mỗi khi bối rối.

Cô từng nghĩ mình là người dạy – dạy các con cách cầm bút, xếp hàng, chào hỏi…
Nhưng rồi một ngày, cô nhận ra – chính các con đã dạy cô làm mẹ.

Các con dạy cô biết kiên nhẫn – khi một tiết học kéo dài hơn dự kiến chỉ vì có bạn bật khóc, bạn khác thì lặng im nhìn ra cửa sổ.
Dạy cô biết lắng nghe bằng trái tim – để thấu hiểu cả những điều chưa được nói thành lời.
Dạy cô biết yêu thương vô điều kiện – dù hôm qua con mè nheo, hôm nay con bướng bỉnh, trái tim cô vẫn dịu lại mỗi khi nghe tiếng gọi: “Cô ơi!”

Và hơn hết, các con dạy cô biết đặt mình xuống một chút – để cúi người vừa tầm với một đứa trẻ.
Không phải để làm thấp đi, mà để hiểu được thế giới của con – nơi mọi thứ đều mới lạ, nơi mỗi cái ôm là một sự tin tưởng, và nơi ánh mắt người lớn chính là cả bầu trời.

Cô từng nghĩ “làm mẹ” là thiên chức dành riêng cho người có con.
Nhưng mỗi ngày đứng lớp, cô học – từng chút một – cách làm mẹ của những đứa trẻ không do mình sinh ra, nhưng lại gắn bó bằng một tình yêu thuần khiết nhất.

Cô không mong các con nhớ mãi tên mình khi lớn lên.
Cô chỉ hy vọng – trong ký ức tuổi thơ của con – sẽ luôn có hình ảnh một người từng ngồi cạnh lắng nghe con kể về chiếc lá, cùng con tô màu nắng, và mỗi sáng đều đón con bằng một nụ cười thật ấm áp nơi cửa lớp.

Cảm ơn các con – vì đã dạy cô biết yêu thương bằng cả trái tim.

Một năm học mới lại bắt đầu. Cô lại chuẩn bị đôi tay để ôm lấy, đôi tai để lắng nghe và một trái tim đủ rộng để đón thêm những người bạn nhỏ – những “người thầy bé nhỏ” sắp bước vào lớp học thân thương này.

Hẹn gặp các con trong một năm học thật rực rỡ!

Thân ái,
Cô giáo Phạm Thị Trà My