HÀNH TRÌNH TÀ XÙA – KHI CHÚNG TÔI CHỌN ĐI CÙNG NHAU

Có những chuyến đi không chỉ để rời xa thành phố, mà để mở lòng đón nhận những điều mới mẻ – như cách thầy cô Chu Văn An đã chọn đến với Tà Xùa, vùng đất nằm chênh vênh giữa mây trời Tây Bắc.

Xe rời Hà Nội khi trời còn mờ sương. Đèo ôm núi, ruộng bậc thang nghiêng bên triền dốc. Mỗi khúc cua mở ra một khung cảnh khác – nơi nhịp sống chậm lại, còn lòng người bỗng nhẹ tênh.
Tà Xùa giản dị, mộc mạc mà tràn đầy sức sống. Chúng tôi đi qua những bản làng nhỏ, lắng nghe tiếng cười trong veo của lũ trẻ người Mông, ngửi thấy mùi khói bếp quyện trong sương chiều – thứ hương vị chỉ cần hít sâu một hơi là thấy lòng bình yên đến lạ.

Bữa tối hôm ấy thật đặc biệt – một trải nghiệm trọn vẹn của ẩm thực và văn hóa Tây Bắc.
Lần đầu tiên chúng tôi được thưởng thức cải mèo xào thịt gác bếp, cá suối chiên giòn, nồi lẩu cá hồi nghi ngút khói giữa tiết trời se lạnh và chén rượu ngô cay nồng làm ấm lòng người. Mỗi món ăn như một câu chuyện của núi rừng – giản dị, chân thành mà đậm tình.

Khi đêm xuống, ánh lửa bập bùng soi lên nụ cười rạng rỡ của những cô gái Thái trong tà váy thổ cẩm sặc sỡ. Tiếng khèn, tiếng trống, điệu múa xòe vòng tròn ôm trọn cả bầu không khí. Chúng tôi nắm tay nhau – vừa bỡ ngỡ, vừa thích thú – hòa mình vào vòng xoay của âm nhạc và niềm vui. Khoảnh khắc ấy, ai cũng thấy mình nhỏ bé, nhưng lại thật gần nhau giữa núi rừng rộng lớn.

Đó không chỉ là một bữa tối, mà là một hành trình của cảm xúc, nơi ẩm thực, con người và văn hóa hòa quyện, để lại trong lòng mỗi người sự biết ơn và thương mến với những điều giản dị mà đẹp đẽ đến lạ.

Sáng hôm sau, cả đoàn dậy thật sớm để săn mây. Biển mây trắng xóa, mềm như bông, lặng lẽ trôi giữa trời. Ai nấy đều đứng lặng, thấy mình may mắn vì được cùng đồng nghiệp trải qua một khoảnh khắc trọn vẹn như thế.
Đôi khi, chỉ cần đi xa một chút, ta đã có thể thấy cuộc sống ở một góc khác – hiền lành, nhẹ nhõm và đầy yêu thương hơn.

Chuyến đi Tà Xùa khép lại bằng những nụ cười, những tấm ảnh đầy mây và những câu chuyện cứ thế nối dài nơi phòng nghỉ giáo viên. Ai cũng mang về cho mình một chút gió, chút khói bếp, chút vị rượu ngô cay nồng – và thật nhiều kỷ niệm để kể lại, mỗi khi nhớ về hành trình mà chúng tôi đã cùng nhau đi qua.

Biết ơn Tà Xùa – vì đã tặng chúng tôi không chỉ là một chuyến đi, mà là những cảm xúc chân thành và một niềm tin nhỏ: chỉ cần đi cùng nhau, nơi nào cũng có thể trở thành một ký ức thật đẹp.